Chap 3
YunJae
J———-[Mù ]———-J
.
.
.
Tám năm sau…
Reng reng reng~
Cạch
_ yeoboseyo… vâng chào cậu chủ… vâng, cậu định khi nào đáp máy bay?… vâng, tôi sẽ nói lại với ông chủ ngay ạ… chào cậu._ Quản gia Jo mỉm cười ngắt cuộc thoại. Ai chà, cậu chủ cuối cùng cũng chịu về rồi…
.
.
.
Hiện giờ là bảy giờ năm mươi phút sáng, đại sảnh của công ty Jung C.o đang có rất nhiều người tấp nập chuẩn bị để chào đón vị tổng giám đốc của họ mừng người trở về sau một tháng đi công tác. Tất cả phụ nữ trong công ty hôm nay đều rất ăn diện, người thì mặc một bộ đồ bó sát để khoe dáng chuẩn, người thì mang trên mình chiếc váy ngắn hết cỡ để khoe chân thon dài, v.v… Tất cả điều đó chỉ vì muốn ghi điểm trong mắt vị tổng giám đốc và phó giám đốc cực manly của họ.
Mọi người ai ai cũng bận rộn tay chân, và một lúc sau, chiếc xe Lamborghini Diablo của tổng giám đốc Jung Yunho và chiếc MaybachcủaPark Yoochun cùng nhau xuất hiện trước cổng công ty đúng tám giờ. Các nữ nhân viên ào chạy đến như lũ xếp thành hai bên, chen lấn nhau để có chỗ mà hai con người kia dễ nhìn thấy nhất.
Đại sảnh im thin thít khi bước chân hai người đi vào. Park Yoochun thì vẫn nụ cười sát gái, mắt không ngừng tia điện về phía các nhân viên nữ. Người còn lại- Jung Yunho thì vẫn gương mặt lạnh băng, bỏ qua những cái ánh mắt thèm thuồng đang lia từng tấc trên người mình, hắn vẫn ung dung làm ngơ và lâu lâu còn tặng cho ánh mắt khó chịu. Yunho thì cố gắng đi thật nhanh, còn Yoochun lại đi thật chậm để “chào hỏi” vài cô chân dài. (=”=)
Hắn mệt mỏi ngã lưng ra ghế sau khi bước vào phòng làm việc của mình. Lười biếng mở mắt nhìn thằng bạn Yoochun vẫn còn giữ cái nụ cười đểu mà khó chịu.
_ Mày có thể ngậm cái miệng đang cười toe toét kia vào được không hả?
Yoochun nghe thế thì tủm tỉm cười cười, ngồi xuống ghế sofa nói:
_ Mày mà cứ thế thì không bao giờ kiếm được vợ đâu, Yunho à.
_ Tao có vợ rồi._ Yunho nhíu mày, nhắm mắt lại nói.
Yoochun im lặng. Anh không hiểu tên Yunho này tại sao cứ phải cố chấp như vậy sau hàng ngàn lần anh cố gắng khuyên nhủ hắn. Thế mà vẫn mặt dày không chịu nghe. Thật nhức óc với thằng này!
_ Yunho à, đừng như vậy nữa. Jaejoong…
_ Jaejoong chỉ là đang giận tao thôi. Cậu ấy sẽ nhanh trở về, mày không cần nói nhiều._ Hắn lạnh lùng cắt ngang lời nói của Yoochun. Hắn không muốn nghe, không muốn nghe nữa.
_ Yunho! Mày hãy tỉnh táo lại đi! Kim Jaejoong đã bỏ đi từ tám năm trước rồi! Cậu ấy sẽ không trở về nữa đâu! Mày đừng chờ nữa!_ Yoochun thật sự muốn đấm vào mặt cái tên si tình này. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, người khác nhìn vào cũng biết rằng hắn đang chờ đợi trong vô vọng. Thế mà con người này… là hắn đang giả ngu ngốc hay thật sự ngốc vậy?
_ Jaejoong không phải là bỏ đi! Chỉ là cậu ấy đang đi chơi thôi! Cậu ấy sẽ nhanh trở về!_ Yunho hét lên giận dữ. Gì chứ? Dám nói Jaejae sẽ không bao giờ quay về ư? Đùa! Mày không bao giờ hiểu đâu Park Yoochun, cậu ấy sẽ trở về… chắc chắn là như vậy!
_ Mày…_ Anh câm nín, không biết nói gì hơn để thằng bạn này tỉnh ra. Tên này thật hết thuốc chữa!_ Thôi, tao không nói nữa. Tao về văn phòng đây.
Cạch.
Hắn thở dài dùng hai tay ôm đầu. Sự thật ấy, đã bao nhiêu lần hắn phủ nhận? Kim Jaejoong, con người làm hắn vừa hận vừa yêu, lần đầu tiên làm hắn rơi nước mắt, lần đầu tiên cho hắn biết cảm giác đau đớn trong lồng ngực khi nhớ về cậu, về những năm tháng hắn có cậu trong lòng, nhưng cuối cùng cậu lại ra đi không một lời báo trước…
Tám năm, tám năm cho một tình yêu mãnh liệt chưa hề phai nhạt mà hắn dành cho cậu. Tám năm, đối với người khác mà nói thì nó trôi qua rất nhanh, còn đối với hắn thì đó là những ngày tháng của sự trừng phạt mà cậu dành cho hắn. Mỗi giờ mỗi phút hắn đều nhớ cậu, đều hối hận về những điều hắn đã làm cho cậu trong quá khứ. Sự trừng phạt đau đớn nhất mà hắn chưa bao giờ trải qua, chính là không có cậu ở bên cạnh.
Bao năm nay giấc ngủ đối với hắn đều nhờ tới rượu. Vì hắn không muốn thấy cậu trong giấc mơ, nhìn thấy cậu ngay trước mắt mà không thể bước tới, không muốn phải nghe giọng nói lạnh lùng khi cậu nói chia tay. Hắn mãi mãi không bao giờ muốn. Chỉ có rượi, chỉ rượi làm say tình hắn. Đưa hắn vào giấc ngủ không có cậu, không có những lời nói độc ác làm hắn điên lên sau khi tỉnh dậy…
Tám năm trước, một tuần sau khi cậu ra đi, hắn nhốt mình trong phòng. Tự hành hạ mình bằng những suy nghĩ của hắn. Cho đến khi thằng bạn thân nhất-Park Yoochun đến và nói hắn biết người nói cho cậu về “trò chơi” của hắn là Lee Sohee, lúc đó hắn mới đứng dậy. Chưa đầy hai mươi phút, chiếc xe chở hắn và Yoochun đã đến trước cổng trường Dong Bang. Bước đến nơi mà hắn biết ả đang ở đó, Yunho nhếch mép tạo thành nụ cười đểu quen thuộc nhưng lần này, nụ cười đó không còn sự sống nữa, nó vô hồn…
Không biết hắn đã làm gì cô ả, mọi người chỉ nói rằng cô ta bị ai đó đánh gãy tay. Khuôn mặt bị đánh đến biến dạng. Ai cũng nghĩ ả sẽ đi báo cho gia đình. Nhưng không, ả chỉ cúi đầu khóc. Không ai muốn hiểu và cũng không ai muốn biết tại sao ả lại khóc. Sau vụ việc đó, Sohee trở nên nhút nhát, ả bị cô lập ở trường, về nhà càng thê thảm hơn khi cha đánh và chửi ả tại sao dám đụng vào nhà họ Jung. Tất cả chỉ đều biết có như thế. Còn về Yunho, hắn trở nên lạnh lùng, ít nói. Khi đến giờ ra chơi lại một mình đến gốc sồi đó, một mình. Một mình dựa vào gốc cây và nhớ về cậu…
Jaejae của anh, sao bây giờ em vẫn không chịu về? Mau về đi, anh nhớ em lắm rồi… Jaejae à, em đừng vì hận anh mà không quay trở lại nữa nhé! Anh biết lỗi rồi mà… Anh đã hối lỗi suốt bao năm nay, vậy mà em vẫn chưa tha thứ cho anh được sao?… Jaejae, em ác lắm! Tại sao lại ra đi không nói một lời với anh?Hay em vẫn còn giận anh nhiều lắm? Vậy khi nào hết giận thì hãy quay về bên anh nhé! Anh yêu em!
Ngày qua tháng đến năm đi…
Anh vẫn sẽ đứng tại đây…
Để đợi em trở về…
.
.
.
“ Xin thông báo, chuyến bay X01625 từ Nhật Bản đến Hàn Quốc sẽ đáp xuống trong mười phút nữa, yêu cầu quý khách ổn định chỗ ngồi và đợi cho đến khi có thông báo tiếp theo. Xin nhắc lại…”
Một người thanh niên chừng hai mươi lăm tuổi đeo kính màu đen khẽ động khi nghe thông báo từ các tiếp viên. Anh quay sang nhìn con người đang dựa cả đầu vào vai mình, mỉm cười khi mái tóc vàng của cậu khẽ cọ vào má mình, anh nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ vào cái mặt phúng phính và nói nhỏ:
_ Joongie~ Dậy, dậy mau! Sắp đến nơi rồi đấy! Anh không muốn vì em mà anh phải vác hết hai cái vali to đùng kia đâu!
Người con trai tóc vàng nhíu mày khó chịu khi bị đánh thức. Cậu dụi dụi mắt như chú mèo con mới tỉnh ngủ. Cậu ta híp đôi mắt to dài của mình nhìn người bên tay trái mình, bĩu môi bất mãn:
_ Shou! Anh chẳng ga lăng tí gì cả!
Người tên Shou nghe vậy thì nhe răng cười, anh cúi xuống thì thầm vào tai cậu:
_ Em biết là anh không thể nào làm trái ý của em được mà, Joongie~_ Shou nói rồi hôn chụt vào một bên má của cậu, làm cậu đỏ mặt.
_ Ở nơi công cộng mà anh dám làm vậy… thật là…_ Cậu con trai tóc vàng- Kim Jaejoong quay người sang bên khác hòng che đi khuôn mặt ngượng ngùng của mình.
Anh nhìn thấy hành động đó của cậu thì phì cười, dùng hai tay đưa mặt cậu về phía mình:
_ Jae của anh dễ thương quá~ Hay anh hôn em ngay bây giờ luôn thì sẽ như thế nào nhỉ?
Jaejoong nghe thế thì ngượng quá hóa giận, lại cứng đầu quay mặt sang phía khác bĩu môi nói:
_ Anh dám em làm anh cả đời không sinh được con!
_ Ôi chà, cho anh xin lỗi nhé! Đừng dỗi nữa mà~_ Shou vui vẻ ôm lấy cậu vào lòng, anh cười tươi nhắm mắt mãn nguyện.
.
.
.
Tại sân bay, Junsu cùng Heechul đang ngồi chờ bóng dáng Jaejoong bước ra. Cả hai đều rất vui khi nghe tin cậu về. Vì họ biết, nếu cậu đã có thể quay trở lại đây, có nghĩa là cậu đã có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ.
_ Jaejae!!_ Junsu và Heechul hưng phấn hét lên tên của thằng em trai thân yêu khi nhìn thấy cậu nhóc cùng Shou bước ra.
Jaejoong nhìn thấy hai người anh của mình đang tích cực vẫy tay thì cười tươi cùng Shou bước đến bên họ.
_ SuSu, Chul hyung! Em nhớ anh quá đi!_ Jaejoong ôm chầm hai người anh của mình vào lòng, tâm trạng cực kì vui vẻ.
_ Bọn này cũng nhớ Jae lắm!_ Junsu và Heechul không dấu nổi vẻ vui mừng. Cả hai tuy cứ một hai tháng là bay đến Nhật Bản gặp cậu nhưng lúc nào gặp nhau cũng khóc lên khóc xuống. Bây giờ cậu về đây cũng có thể định cư luôn nên bọn họ phấn khích là phải.
Hai người sau khi chào hỏi Jaejoong bằng cách “ôm ấp” xong thì quay sang bắt tay với Shou.
_ Shou, cám ơn em đã chăm sóc cho Jae mấy năm qua nhé!_ Heechul thân thiện nói. Anh rất vừa ý với cậu con trai này, đây là người thứ hai mà anh cho là có khả năng làm cho Jaejoong hạnh phúc!
_ Không có gì đâu ạ! Chăm sóc Joongie là bổn phận của em mà!_ Shou vừa nói vừa xoa đầu Jaejoong làm cậu lại bĩu môi lần nữa. Đây là lần thứ mấy trong ngày cậu dùng cử chỉ dễ thương này cho anh nhỉ?
_ Hehe, anh Shou sau này còn phải chịu sự hành hạ của Jae hyung dài dài!_ Junsu ngây thơ nói sau đó liền bị một cái cốc đau điếng từ Jaejoong.
_ Thôi mình về, appa nhớ em lắm đó Jae, nhanh lên xe về gặp ba đi nào._ Heechul cầm dùng Shou một cái vali rồi hối ba người còn lại.
_ Vâng!
.
.
.
_ Thư kí Son, cô hãy xem lại bản hợp đồng này rồi ngày mai báo lại cho tôi nội dung chi tiết._ Tổng giám đốc Jung Yunho nói rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Hắn đang rất buồn bực. Cư nhiên appa hắn lại muốn liên minh với một công ty bên Nhật Bản. Chẳng phải làm vậy là rất thiệt cho Jung C.o sao?
Yunho ngã cả người xuống ghế sofa, hắn cảm thấy mệt mỏi quá. Nếu là lúc trước thì cho dù hắn có mệt đi nữa nhưng vẫn luôn có một bàn tay của cậu đấm vai cho hắn sau những lần hắn dấu cậu đi đánh nhau. Vậy mà cậu cứ tin lời hắn, rằng hắn chỉ đi giúp thầy cô bưng đồ… Jaejoong của hắn, sao lại ngây thơ như thế nhỉ? Bây giờ không có anh bên cạnh, nhỡ bị lừa thì tính sao đây? Càng nghĩ hắn càng lo cho cậu, nhưng lại không làm được gì ngoài ngồi đây, điều đó làm hắn cảm thấy bất lực. Bây giờ cậu làm gì, ở đâu, có bị bệnh không, có khóc không, hắn cũng không hề biết…
Yunho chìm vào những suy nghĩ riêng mà không biết cánh cửa phòng đã mở ra đón tiếp một người không được chào đón ở nơi này.
_ Yunho oppa~_ Giật mình vì nghe thấy cái giọng nhão nhoẹt của Hwang Tiffany, hắn đứng dậy. Hơi khó chịu vì sự tùy tiện của cô ả nhưng hắn cũng phải im lặng. Cứ chờ xem, một khi hợp tác thành công, cô đừng nói vì sao tôi nhẫn tâm đá cô đi không thương tiếc.
_ Ừ, chào em Tiffany. Em đến đây có chuyện gì?_ Yunho nở một nụ cười giả tạo, cố gắng gồng mình không chạy đi thật xa cô ả.
_ Yunho oppa hôm nay đi ăn tối với em nha!_ Tiffany cố gắng nhích người về phía Yunho, trong khi hắn thì thật sự muốn đẩy cô ra.
_ Ừ, được rồi. Vậy đi ngay bây giờ ha. Vậy để giờ anh đi lấy xe, em xuống đợi anh tí,_ Yunho tìm cớ thoát ra cái khoác tay của ả, cố đi thật nhanh xuống tầng giữ xe.
Còn lại mình Tiffany, ả nở một nụ cười nham hiểm. Khuôn mặt trét đầy phấn đến nổi nhìn như cục tuyết nghênh lên, õng ẹo bước đi.
“ Anh sẽ là của em, nhanh thôi.”
.
.
.
_ Appa!!!!_ Jaejoong vừa bước vào nhà đã chạy tót lên phòng làm việc của appa vừa đi vừa hét.
Jaesuk nghe thấy giọng nói của cậu thì vui ra mặt, vừa mở cửa đã bị cậu đè ngửa ra, bị thằng con ôm chặt.
_ Ôi trời! Jaejae của ta lớn thật rồi nhỉ? Ba tháng không gặp appa đã thấy con trưởng thành hơn rồi…
_ Hihi appa dạo này không qua Nhật thăm con tí nào. Buồn chết được.
_ Hahaha._ JaeSuk cười to khi thấy đứa con mình lại giở giọng dễ thương._ Thôi được rồi, để ta xuống chào Shou cái nào.
_ Vâng ạ!
.
.
_ Shou, lâu quá không gặp._ Jaesuk bước tới bên cạnh Shou đang ngồi ở phòng khách uống trà.
_ Cháu chào bác ạ! Bác dạo này có khỏe không ạ?_ Shou cười bắt lấy bàn tay đang đưa ra của Jaesuk.
_ Ta khỏe, ta lo là lo cho cháu bị Jae hành hạ mấy năm nay cơ._ Jaesuk nháy mắt.
Jaejoong nghe thấy thế liền chạy lại ôm chầm lấy Shou, quay sang nói:
_ Appa với Su ú nói y hệt nhau, con làm gì mà hành hạ Shou? Đúng không Shou??
Shou lúc này thoải mái vỗ lưng cậu, rồi cuối xuống nói:
_ Anh bị em hành chết lên chết xuống rồi đây này!
_ Shou! Anh chọc em!!_ Jaejoong tức giận đá nhẹ vào chân anh làm anh bật cười.
Heechul lúc này từ nhà bếp bước ra nói:
_ Jaejae, lát nữa bé Min với chồng nó đến ăn tối nhà mình đấy. Hai đứa mau lên tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn đi.
_ Vâng!_ Cậu và anh đồng thanh nói rồi dắt nhau lên phòng.
.
.
.
_ Jaejae à, sao cậu lại đi mà không hề nói một tiếng nào vậy hả?_ Changmin quay sang hỏi Jaejoong, người đang ngồi bên cạnh cậu. Sau khi bữa ăn trưa vừa kết thúc, cậu liền kéo Jaejoong ra khu vườn sau biệt thự.
_ …_ Jaejoong im lặng không nói, hay đúng hơn là không muốn nhắc về chuyện đó. Cậu muốn từ bỏ cái quá khứ đó.
_ Có phải…_ Changmin nhìn cậu, e dè hồi lâu mới ngập ngừng nói_ Vì Jung Yunho không?
Mắt Jaejoong mở lớn khi nghe cái tên đó được nói ra. Cái tên mà cậu muốn quên đi nhưng tại sao mãi cũng không thể. Muốn quên đi hình bóng con người tuy đã khảm sâu trong tim. Thâm tâm đã tự nhủ hắn là người đáng hận, phải hận hắn thật nhiều! Nhưng cuối cùng, nỗi nhớ vì sao vẫn da diết như thế? Dường như chưa bao giờ cậu có thể quên được hắn, Jung Yunho.
_ Tại sao cậu biết… chuyện của tớ và hắn._ Jaejoong lia mắt sang Changmin, hờ hững hỏi. Có lẽ cậu cũng đoán trước rằng Changmin đã biết nguyên do rồi, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng người bạn mình nói.
_ Khi biết tin cậu đi thì một tuần sau, tớ đã đến nhà cậu hỏi thăm. Cả nhà cũng không ai biết lí do tại sao cậu rời đi đột ngột như vậy. Vậy nên hôm sau tớ lên trường tìm Lee Sohee, bởi tớ biết phải có chuyện gì đó liên quan tới cô ta thì cô ta mới tìm đến cậu. Cô ta nói… cậu trở thành đồ chơi mới của Jung Yunho… và…
_ Đừng nói nữa!_ Jaejoong hét lên. Cậu không muốn nghe, không muốn nghe cái câu nói đó! “Đồ chơi của Jung Yunho”? Ha… cái danh đó không biết có khi nào cậu không quên được?_ Minnie, từ nay về sau cậu đừng nhắc đến Jung Yunho trước mặt tớ. Thôi tớ lên phòng đây, cậu về đi.
_ Jae… Cậu không biết đâu, khi cậu biến mất Yunho đã đi tìm cậu như điên, hắn cứ hai tháng là xin nghỉ một tuần để đến Anh tìm cậu… Jaejoong à cậu hãy nghĩ kĩ lại đi, không ai vì một người không quan trọng mà đi tìm người đó trong vô vọng như hắn đâu…
Changmin nói nhanh rồi im lặng nhìn phản ứng của Jaejoong. Cậu đứng quay lưng về phía Changmin, không nói, chỉ một lúc sau mới đi đến, đặt hai tay lên vai Changmin:
_ Minnie à, cậu… không cần phải nói nữa. Tớ và hắn bây giờ, đã là người dưng nước lã rồi. Cho dù có gặp nhau đi nữa, tớ cũng không bao giờ tỏ ra quen biết với hắn, và có lẽ hắn cũng vậy…_ Dừng lại một chút, cậu thở dài nói tiếp._ Còn chuyện hắn lôi tớ… vào… “trò chơi của hắn”… tớ cũng không quan tâm nữa. Ngay lúc này, tớ đã có Shou bên cạnh rồi, tớ không muốn vì cái quá khứ đó mà làm tồn thương đến Shou. Người tớ yêu bây giờ là Takawaki Shou, không phải Jung Yunho nữa. Những chuyện quá khứ, hãy quên hết đi.
Jaejoong nói xong thì mỉm cười nhìn Changmin đang ngơ ra vì những lời nói của cậu. Cậu đập mạnh vào lưng Changmin một cái thật mạnh, mỉm cười nói:
_ Ngày mai đi ăn sáng với tớ và Shou không? Cậu và tớ lâu lâu cũng phải cùng nhau đi chơi chứ nhỉ?
_ Ừ… ừm…_ Changmin sau một hồi đơ ra thì cũng cười tươi đáp._ Tám giờ nhá!
_ Ok!_ Jaejoong ra hiệu đồng ý, rồi lon ton bước vào nhà. Để lại Changmin với câu hỏi chưa nói.
“ Cậu thật sự không còn quan tđm?
Vậy tại sao khi quay lưng đi…
Cậu lại khóc?
Jaejoong chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh gần nhất. Cậu đóng cửa lại và ngồi bệt xuống, dùng hai tay che đi vài giọt nước đang tràn ly.
.
.
.
_ Yunho oppa~ Tối nay anh có rảnh không? Appa em muốn gặp anh có chuyện cần nói._ Tiffany vô tư ôm lấy cánh tay của Yunho mặc cho hắn đang tỏ ra vô cùng khó chịu.
_ Ừ được rồi. Vậy tối nay xong việc anh sẽ đến nhà em._ Hắn cố nhẹ nhàng trả lời hết câu rồi bước đi thật nhanh.
_ Hay giờ em đến đợi anh luôn được không? Em sẽ đợi ở phòng chờ…_ Cô ả vui vẻ nói, lòng thầm nghĩ: “Yunho oppa, anh sắp trở thành người của em rồi~”
_… Ừ._ Dù rất khó chịu nhưng hắn không thể từ chối được. Cố nhịn thêm chút nữa, chỉ cần có bản hợp đồng thì xem tôi xử lý cô như thế nào!
Trong căn phòng tràn ngập mùi hương của Jaejoong, Shou nằm trên giường, vùi mình vào con heo màu trắng sọc đen. Đây là món quà đầu tiên mà anh tặng cậu tám năm trước khi cả hai vẫn đang ở bệnh viện bên Anh.
FLASH BACK
Năm đó anh bị bệnh về tim, gia đình anh đã gửi anh đến bệnh viện tốt nhất ở Anh để chữa trị. Còn cậu, khi anh gặp cậu lần đầu là khi nhìn thấy một người con trai ngồi bên hàng ghế đá sau bệnh viện. Jaejoong lúc ấy đôi mắt bị quấn hết lại.
Shou lúc ấy vì đi theo một cô bé chừng năm tuổi mới nhìn thấy cậu. Cô bé ấy nói với anh rằng có một anh trai bị mất một thứ đồ quan trọng nhưng không thể tìm được, vậy nên mới đi tìm người giúp. Vì cô bé hình như là người Hàn nên không biết phải làm sao, rất may là anh có biết tiếng Hàn nên mới giúp được.
_ Oppa! Em tìm được một người giúp được chúng ta rồi này!!_ Cô bé đó lên tiếng và chạy lại ôm lấy cậu.
Nghe thấy tiếng nói, người con trai đó khẽ động đậy, quay mặt về phía cất ra tiếng nói, cậu ta nở một nụ cười làm anh ngây ra một lúc lâu.
_ Nhóc! Em thật là…
Nghe thấy giọng nói của cậu anh mới giật mình trở lại bình thường chạy đến bên cậu nói:
_ Xin lỗi, nghe nói cậu mất đồ. Vậy nó có hình dạng như thế nào? Để tôi tìm lại cho!
Cậu ta thấy có người hỏi, mỉm cười xã giao hiện lên, cậu vui vẻ bảo:
_ Anh bị cô nhóc lừa rồi! Tôi không bị mất cái gì hết, thật xin lỗi anh quá!
Shou nghe cậu ta nói xong thì quay ra lườm cô nhóc và nhận lại cái lêu lêu của cô. Nhưng cũng nhờ vậy mà anh và cậu quen được nhau.
Thời gian lúc ấy đối với anh và cậu tràn đầy nụ cười. Khi cậu chữa lành mắt cũng là lúc anh chữa trị xong. Shou từ khi nhìn thấy đôi mắt to dài trong vắt của cậu liền bị thu hút. Trong đôi mắt là một vực thẳm sâu bao la, cứ muốn người khác ngắm nhìn. Anh tỏ lời muốn mời cậu cùng anh về Nhật học và nhận được cái gật đầu đồng ý ngay tức khắc, có vẻ cậu không muốn về Hàn Quốc, anh nghĩ vậy.
Ở cạnh cậu hai năm thì anh nhận ra mình yêu cậu, yêu rất nhiều. Shou nói lời yêu với cậu vào sinh nhật của anh vào năm đó và bị cậu đánh vào đầu một cái đau điếng. Anh nghe thấy tiếng cậu khóc thì sửng sốt chạy đến ôm cậu vào lòng:
_ Đừng khóc Jaejae! Nếu cậu không muốn… thì…
_ Đồ ngốc!_ Anh bị ngắt lời bởi cái giọng pha lẫn chút tức giận của cậu._ Tớ thích cậu!
END FLASH BACK
Hồi tưởng lại lúc đó, nếu cậu mà từ chối thì chắc anh cũng đi tự tử luôn. Chứ sống làm gì nếu nhìn thấy cậu trong tay cùng người khác?
Ước gì hạnh phúc ấy sẽ tồn tại mãi mãi nhỉ? [Au: Jae là của Yun!!!]
Cạch.
_ Shou!!!_ Jaejoong vừa đóng cửa lại là làm trò nhõng nhẽo, cậu chạy lại đổ cả thân vào người anh.
_ Em nói chuyện xong rồi hả Jae?_ Anh mỉm cười xoay người ôm lấy cậu.
_Ừ. Cậu nhóc đó thật là… toàn nhắc mấy chuyện không đâu…
_ Đó là người bạn thân nhất của em sao?
_… Đó là người bạn thân nhất và cũng là duy nhất của em khi ở Hàn Quốc._ Jaejoong nằm im trong lòng Shou.
_…_ Shou không nói gì, anh đã nghe một phần về quá khứ của cậu.
Thấy anh không nói gì, cậu liền tiếp tục.
_ Cậu ấy vì chơi với em mà bị mọi người tẩy chay… em cứ nghĩ cậu ấy sẽ tránh xa em như bao người khác. Thế nhưng không, Changminnie khi nghe em hỏi về chuyện đó rằng cậu ấy sẽ rời xa em chứ? Cậu ấy liền nhéo má em và nói: Không bao giờ tớ bỏ rơi cậu! Em rất quý cậu ấy…
_ Anh hiểu, và… em đừng nghĩ mấy chuyện không đâu nữa. Em lại định nhớ về quá khứ đau buồn nữa phải không?_ Anh nghiêm mặt cuối xuống nhéo mạnh vào má cậu, sau đó liền ôm cậu thật chặt vào lòng._ Có anh ở đây rồi, sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu Jaejae.
_ Ừm, em biết._ Jaejoong mỉm cười rúc sâu vào anh. Cậu không biết rằng tình cảm mà cậu dành cho anh có phải là yêu không, nhưng hiện tại cậu đang hạnh phúc.